Chương 6: Trước khi xác định tình cảm
Đông Phương Tề một điểm cũng không hoài nghi hiện tại trong lòng Đông Phương Bất Bại khẳng định vẫn còn nghi vấn đối với mình, nhưng bởi vì trường kỳ làm sát thủ nên độ mẫn cảm của hắn đối với khí tức cũng cường đại giống như năng lực chạy trốn, vừa rồi tuy rằng Đông Phương Bất Bại đưa lưng về phía hắn, nhưng bóng dáng cùng khí tức kia tuyệt đối là đang trong trạng thái mờ mịt, mà nam nhân bên cạnh biểu tình lại có chút vặn vẹo, ánh mắt mang theo chán ghét, hai tay thong thả chầm chậm hướng về phía Đông Phương Bất Bại, điều này làm cho Đông Phương Tề nhất thời cảm thấy hỏa khí bốc lên đầu, hỏi thiên hạ này còn có ai dám can đảm có thái độ như thế đối với Đông Phương Bất Bại? Trừ bỏ tên Dương Liên Đình ghê tởm làm người ta hận không thể thiên đao vạn quả ra, chỉ sợ không có người thứ hai tồn tại. Đông Phương Tề đồng thời ôm tâm tư muốn thử tình cảm của Đông Phương Bất Bại đối Dương Liên Đình đã sâu đến trình độ nào, một mặt cười lạnh muốn cho Dương Liên Đình cư nhiên cả gan ôm loại tâm tư này phải trả giá đại giới, trực tiếp lợi dụng nội lực ném ra viên đá kia, viên đá là ngay trên mặt đất kiếm.
Lúc này Dương Liên Đình vẫn đang ôm cánh tay kêu rên, kêu nửa ngày mới phát hiện Đông Phương Bất Bại thế nhưng không có phản ứng liền dừng lại, ngược lại liều mạng đi đến dưới chân Đông Phương Bất Bại, ôm đùi y,“Đông Phương huynh, ngươi không cần xúc động, không cần vì ta mà tổn thương hòa khí, không cần nghĩ ngợi lung tung.” Dương Liên Đình hoàn toàn là một bao cỏ, ở trong lòng gã người có thể xuất hiện ở chung quanh giáo chủ tuyệt đối là thân tín của y, bình thường gã bày ra bộ dáng cao ngạo ngang ngạnh làm đắc tội không ít người, cho nên gã nhận định là có người trả thù, kết quả là tính toán ở trước mặt Đông Phương Bất Bại làm chút kích thích, như vậy tất yếu có thể diệt trừ kẻ thô lỗ dám can đảm thương tổn gã này.
Đông Phương Bất Bại hơi hơi nhíu mày, ánh mắt híp lại,“Người tới, mang Dương tổng quản đi xuống.” Vừa rồi y còn đang suy nghĩ phải làm sao để che giấu tung tích, bây giờ thì tốt rồi, Dương Liên Đình không bận tâm mở miệng trực tiếp thổ lộ thân phận của y, ở Nhật Nguyệt thần giáo mang họ Đông Phương có mấy người? Huống chi tên bao cỏ này còn trực tiếp xưng hô y là ‘Đông Phương huynh’? ! vì thế, Đông Phương Bất Bại biểu tình lạnh hơn , tên Dương Liên Đình này làm hỏng chuyện tốt của y!
Trong khoảng thời gian ngắn y có chút không dám nhìn biểu tình của người ngoài cửa sổ, đối phương nội lực rất cao, không có khả năng không nghe thấy lời nói của Dương Liên Đình, sắc mặt Đông Phương Bất Bại có chút trắng bệch, cúi đầu nhìn hai người hầu muốn giúp đỡ Dương Liên Đình đi ra, kết quả Dương Liên Đình tựa hồ căn bản không xem ánh mắt người khác, chú ý tới người ngoài cửa sổ gã căn bản không biết, vì thế tựa hồ phát hiện đây là một cơ hội để biểu hiện, vì thế liều mạng tránh thoát tay của nam phó tráng kiện, thất tha thất thểu chạy đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại,“Đông Phương huynh cẩn thận, người này không phải là người của Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta, chỉ sợ là thích khách.” Nói ngược lại là rất đường hoàng, chẳng qua thân thể gã lại đang run rẩy không tự chủ được trốn phía sau Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Tề ánh mắt khinh bỉ không chút nào che dấu nhìn lướt qua cái tên gia hỏa ngưu cao mã đại lớn lên không tệ kia, một điểm cũng không hiểu được Đông Phương Bất Bại vì sao sẽ thích loại người này! Đông Phương Bất Bại mà theo gã thì quả thực là tàn phá vưu vật!
Đông Phương Bất Bại nguyên bản cũng không có chú ý, y đang do dự với việc có muốn giết chết Đông Phương Tề hay không, dù sao đối phương có khả năng đã biết chuyện của y, nhưng lời nói của Dương Liên Đình khiến y nâng đầu liền thấy được ánh mắt Đông Phương Tề nhìn về phía Dương Liên Đình đầy vẻ khinh bỉ, quay đầu lại liền thấy Dương Liên Đình đang tránh ở đằng sau mình, nhất thời trong lòng chợt lóe một tia thất vọng cùng sát khí,“Chẳng lẽ muốn ta nói lại lần nữa sao? Mang Dương tổng quản đi xuống !” Lần này biểu tình của Đông Phương Bất Bại lạnh hơn , ngay cả ngữ khí cũng càng trở nên âm trầm, đám nam phó lúc này cả người run rẩy, vội vàng tiến lên dùng khí lực lớn nhất giữ chặt Dương Liên Đình, cũng không quản gã giãy giụa cùng uy hiếp, không nói một lời tha gã ra ngoài.
Tất cả mọi người đi ra ngoài, thực tự giác đóng lại cửa, chỉ còn lại hai người một trong một ngoài yên lặng không nói gì nhìn nhau.
“Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?” Đông Phương Bất Bại cuối cùng vẫn là mở miệng , trong tay vẫn đang gắt gao nắm liên hoa châm. Đông Phương Tề là người đầu tiên gọi y là phu nhân, cũng là người đầu tiên tùy ý mà tiêu sái cùng y ở chung, võ công cao cường, cử chỉ ưu nhã bình thản, tính cách lãnh khốc, mặt ngoài ôn hòa, y thưởng thức Đông Phương Tề, điểm ấy là không thể nghi ngờ , vừa rồi y thậm chí còn suy nghĩ lấy thân phận nữ nhân cùng Đông Phương Tề ở chung, không nghĩ tới không đợi y bắt đầu mộng đẹp, mộng đẹp đã muốn bắt đầu tan vỡ…… Y đã có thể đoán được phản ứng của Đông Phương Tề, nếu thật sự là như thế, cho dù cuối cùng là đồng quy vu tận, y cũng muốn giết chết Đông Phương Tề, trong sinh mệnh này, y thà làm ngọc vỡ. Nếu y đã sinh ra loại tâm tư này, cho dù Đông Phương Tề có vô tội cũng không ích gì, y Đông Phương Bất Bại từ trước đến nay đều không phải là người tốt.
“Vừa rồi có một vị nhân huynh nói với ta giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo tìm ta có việc, liền mang ta đến đây nơi này……” Đông Phương Tề vẫn xử sự không sợ hãi, thần thái bình tĩnh lạnh nhạt, ngữ khí bình thản, chậm rãi đi đến cửa sổ, hắn kỳ thật cách cửa sổ cũng không xa.“Vừa rồi nghe có người nói đến Nhật Nguyệt thần giáo Đông Phương giáo chủ, nếu ta không đoán sai, ngươi chính là vị giáo chủ muốn tìm ta kia” Nói đến cuối cùng, thanh âm Đông Phương Tề mang theo chút sung sướng, như thế giảm đi không ít phiền toái cho hắn, nguyên bản hắn đã nghĩ rất nhiều kế hoạch tốt để lẻn vào Nhật Nguyệt thần giáo, kết quả còn chưa có thực thi, Đông Phương Bất Bại đã hành động trước, giữa bọn họ quả nhiên rất có duyên phận đi?!
Tâm Đông Phương Bất Bại nhất thời trầm xuống, trong ánh mắt nhiễm thượng chút tuyệt vọng, đột nhiên cười lạnh, súy động áo dài hồng sắc ngồi xuống trên ghế mây phía sau,“Nếu đã biết, sao còn hỏi lại?”
Đông Phương Tề nhìn đến phản ứng của Đông Phương Bất Bại, trong lòng có chút thở dài, chú ý tới tuyệt vọng trong ánh mắt của đối phương, trong lòng thoáng chợt lóe một tia đau, y là người trong tim Đông Phương Tề, cũng là người duy nhất đi vào sinh mệnh hắc ám của hắn, vì sao phải sống vất vả như vậy? Làm sao có thể!
“Nhìn thấy ta thực mất hứng sao?” Đông Phương Tề ghé vào bậu cửa, hai tay khoát lên khung cửa sổ bên cạnh, biểu tình có chút ủy khuất.
Đông Phương Bất Bại đối với phản ứng của Đông Phương Tề có chút kinh ngạc,“Ngươi……” Nhăn lại hàng mi lá liễu, y đột nhiên phát hiện chính mình không hiểu nổi nam nhân đối diện này,“Ngươi muốn giết ta sao?” Mặc kệ thế nào, Đông Phương Bất Bại tự cho là đã chiếm được đáp án của Đông Phương Tề đáp án , cho nên đã hạ quyết tâm muốn giết chết Đông Phương Tề , bất quá trong lòng vẫn có chút chua xót.
“Ta vì sao muốn giết ngươi?” Lúc này đến phiên Đông Phương Tề khó hiểu , bọn họ vì sao lại nói tới chuyện này ?
“Ta là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, Đông Phương Bất Bại.” Đông Phương Bất Bại lãnh nghiêm mặt phun ra danh tự bản thân, nhưng mà lại mang theo run rẩy không muốn người biết, y biết trong thiên hạ có bao nhiêu người muốn giết y, y là giáo chủ tà giáo, là tà ác, cho nên đám chính phái tự cho là đúng đều suy nghĩ trăm phương nghìn cách để trừ bỏ y không phải sao……
“Ha ha, ta thật cao hứng.” Đông Phương Tề chống cửa sổ trực tiếp nhảy vào phòng Đông Phương Bất Bại, không nhìn biểu tình cảnh giác của Đông Phương Bất Bại, nhìn nhìn chung quanh,“Nơi này của ngươi cảm giác thực thoải mái, thực phù hợp phẩm vị của ta.” Đông Phương Tề ăn không nói có gật đầu, hắn biết hiện tại Đông Phương Bất Bại cần cũng không phải an ủi, người đứng ở vị trí cao nhất từ trước đến nay cũng không cần an ủi, nhưng là bọn họ lại cần được lý giải, chẳng sợ chỉ là một người cũng tốt, có người lý giải, mới có động lực.
“Ngươi thật cao hứng?” Khơi mào mi, Đông Phương Bất Bại hỏi lại, đối với việc vừa rồi nam nhân này không nhìn mình, thế nhưng một điểm phản cảm đều không có, cái này thật sự là không phù hợp với tính cách của y.
“Đúng vậy, ngươi xem, ngươi cũng họ Đông Phương, ta cũng họ Đông Phương, điều này thuyết minh chúng ta vốn chính là người một nhà a ~ ta vì cái gì mất hứng? Từ khi mất đi ký ức đến bây giờ, ngươi là người duy nhất ta thích.” Đông Phương Tề không chút nào để ý nói lời ái muội, nói thật, trong mắt hắn đây thật sự không được coi là ái muội, vì nhiệm vụ, bảo hắn nói 1 vạn câu lời tâm tình hoàn toàn không đồng dạng hắn đều có thể nói được. Hơn nữa Đông Phương Bất Bại quả thật là người hắn thích…… Thích là một từ chung chung đi, ít nhất đối với Đông Phương Tề mà nói thì đúng là vậy.
Thích? Tâm Đông Phương Bất Bại mạnh mẽ nhảy dựng, sau đó bắt đầu nhảy theo lộ trình bất quy tắc, vận khí áp chế rung động trong lòng, hít sâu,“Ngươi…… Thích ta?” Ý tứ hàm xúc mang theo chút chua sót.
Nghe được Đông Phương Bất Bại hỏi lại, Đông Phương Tề mới phát hiện lời nói của mình tựa hồ có chút không ổn, nhưng mà do dự lại chỉ là trong nháy mắt, dù sao tại thế giới Tiếu ngạo giang hồ, Đông Phương Bất Bại là nhân vật phụ không ai thương tiếc, cuối cùng thế nhưng vì một kẻ tồi tệ mà chết. Mà đối với Đông Phương Tề mà nói, ái nhân căn bản chính là một thứ không cần thiết, không có cũng không sao, nhưng là hắn muốn quý trọng Đông Phương Bất Bại, một khi đã như vậy, sao còn phải so đo tính toán?
Vì thế, Đông Phương Bất Bại liền thấy được Đông Phương Tề ở đối diện nở nụ cười, khác với loại tươi cười dối trá tối hôm qua, tuy rằng chỉ là đạm cười, lại làm người đỏ mặt, sau đó y nghe được câu nói mà cả đời y đều không thể nào quên được……“Đúng vậy, ta thích ngươi.”
“Ta…… là nam nhân.” Gian nan xoay người, Đông Phương Bất Bại muốn thuyết phục chính mình không thích nghe mấy lời đó, y không tin Đông Phương Tề đến bây giờ vẫn không có phát hiện tối hôm qua hắn nghĩ sai giới tính của y…… Bản thân Đông Phương Bất Bại không có chú ý tới, trong toàn bộ quá trình, y thậm chí không có một giây nghĩ đến Dương Liên Đình.
“Ta biết.” Đông Phương Tề đến gần Đông Phương Bất Bại, hắn tự nhiên thấy được liên hoa châm trong tay Đông Phương Bất Bại, nhưng hắn không sợ, bán ngồi thân thủ nâng lên mặt Đông Phương Bất Bại, nở nụ cười,“Đứa ngốc, tối hôm qua ta đã biết, ngươi sẽ không cho là ta dễ bị lừa như vậy đi? Bất quá với ta mà nói, ngươi chính là ngươi, bất luận ngươi là nam hay nữ đều không sao cả, nói thật từ khi mất ký ức đến nay, ta vẫn không dám có quá nhiều tiếp xúc với bất luận kẻ nào, ta tin tưởng ngươi cũng tra được đi?” Đông Phương Tề một điểm cũng không để ý đem sự tình nói rõ.
“Nhưng là ngươi bất đồng, ngươi đối với ta mà nói là bất đồng , từ thời điểm ngươi xuất hiện trong nhà ta, ta liền phát hiện loại bất đồng này, tựa như…… Tựa như từ lần đầu tiên gặp ngươi ta đã biết ngươi cũng không phải nữ nhân, nhưng ta lại cảm thấy ngươi mặc quần áo này nhìn rất đẹp, hơn nữa xưng hô ngươi là phu nhân hoàn toàn là ngoài ý muốn, ta khi đó chỉ là không muốn gây chuyện, sau này xưng hô, liền hoàn toàn là do ta cảm thấy ngươi hoàn toàn có thể trở thành một phu nhân hoàn mỹ chân chính, mới có thể xưng hô như vậy, ngươi sẽ không giận ta đi?” Vô tội chớp mắt, Đông Phương Tề tỏ vẻ chính mình thực vô tội.
Đông Phương Bất Bại nguyên bản tại thời điểm Đông Phương Tề tiến lên đã tính toán muốn phóng liên hoa châm, nhưng không biết tại sao, trong lòng y vẫn hy vọng lời Đông Phương Tề nói là sự thật, cho nên y mặc kệ , nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, ánh mắt mỉm cười chống lại chính mình , thanh âm mang theo trịnh trọng truyền đến lỗ tai y, y phát hiện trong lòng hy vọng thế nhưng càng ngày càng nhiều…… Tươi tốt đến y có chút sợ hãi.
“Vậy ngươi vì sao lại suốt đêm rời đi tiểu sơn thôn?” Trầm mặc nửa ngày, Đông Phương Bất Bại không có kéo tay Đông Phương Tề ra, lại mở miệng hỏi, y cảm giác được địa phương bị hai tay của Đông Phương Tề hàm trụ đang nóng lên, nếu lấy ra , Đông Phương Tề khẳng định có thể nhìn thấy khác thường…..
Nói đến điều này, Đông Phương Tề biểu tình nghiêm túc, mang theo chút tức giận, xem đến Đông Phương Bất Bại trong lòng rùng mình, nhưng mà giây tiếp theo đã bị cái tay đang dời đến sờ mũi mình quấy rầy suy nghĩ,“Còn dám nói nữa, ngày hôm qua trước khi ngươi đi thậm chí cũng chưa cho ta cơ hội nói chuyện, nói đi là đi , ta đương nhiên là phải truy a!” Nói rất là đương nhiên, đường hoàng .
Trong lòng mềm nhũn, Đông Phương Bất Bại phát hiện bản thân hiện tại thực dễ dàng liền mềm lòng, ngẫm lại quả thật ngày hôm qua hắn đi gấp, hồi đầu liền bay đi , Đông Phương Tề cũng quả thật không có cơ hội nói chuyện, vì đuối lý nên Đông Phương Bất Bại lúc này khó được không vận dụng bản sự nghi thần nghi quỷ để hoài nghi thuyết pháp của Đông Phương Tề,“Ta…… Ngươi thật sự…… Thích ta sao? Vì cái gì……” Khi nói đến thích ta, âm thanh đã biến thành rất rất nhỏ.
“Thích còn có nguyên nhân sao? Ta thích ngươi, ta có thể dùng sinh mệnh của mình để thề.” Đông Phương Tề buông tay đang nâng hai má Đông Phương Bất Bại, nhận nhận chân chân nhìn Đông Phương Bất Bại,“Ta chỉ cần một câu trả lời của ngươi, hoặc là đáp ứng ta chúng ta thử thử một lần, bồi dưỡng cảm tình, hoặc là cự tuyệt ta, ta hiện tại liền rời đi, cũng cam đoan tuyệt đối sẽ không tiết lộ một chút tin tức nào của ngươi, hơn nữa tuyệt đối sẽ không hướng đao kiếm về phía ngươi, cũng sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì gây bất lợi cho ngươi, từ nay về sau chúng ta không bao giờ gặp lại. Nếu không tin, cũng có thể lựa chọn giết ta. Ta sẽ không có một câu oán hận……. Đứa ngốc, hảo hảo suy nghĩ một chút tại trả lời ta được không?” Kỳ thật cái này hoàn toàn là vì nhìn ra Đông Phương Bất Bại lúc này cũng không có tình cảm gì với Dương Liên Đình, thậm chí còn không kịp phát triển tới loại cảm giác giác mông lung, cho nên Đông Phương Tề trực tiếp bức bách Đông Phương Bất Bại làm ra lựa chọn, hắn tin tưởng Đông Phương Bất Bại làm ra quyết định tuyệt đối sẽ không thay đổi, nếu không một khi cảm tình thâm sẽ rất khó khăn.